Tiếng gào của im lặng
Giữa ngổn ngang những trận chiến của mộng và thực ta buông bỏ tất cả để nhìn về ta, một bản thể khác biệt và độc lập, đấu tranh vì tất cả những lí do hiện hữu, liệu rằng ta sẽ tìm ra ta là gì giữa những cõi mộng thực vô thường. Có lẽ chẳng thể tìm được một điểm cân bằng nào trong ngổn ngang của ngổn ngang,...
Gió..., nắng..., đại dương..., tôi muốn vươn lên như ánh mặt trời dữ dội và khốc liệt dành lấy chính bản thân trong bản thân...
Đi, về qua đêm dài, phố đen, đèn hào quang, những con người lả lướt và men say, phồn hoa che lấp nước mắt. Ta nhìn nhau qua lớp áo của nhau, những chiếc váy lấp lánh, đôi giày lung linh, ta nhìn nhau qua lớp phấn đã trang kỷ, ta nhìn nhau qua những chiếc mặt nạ đủ màu sắc và đẹp đẽ. Ngước lên trời cao nơi nhiều đèn và thiếu mất những ngôi sao, trăng không sáng mà hết đêm mặt trời cũng không tỏ. Phố thị xa hoa và xa xỉ, những nụ cười những giọt nước mắt gói trọn là niềm vui, là nổi buồn đều xa xỉ khi rơi xuống... Trong tâm khảm tất cả đều có cái giá của nó, đều được bán và vô tình mua. Ta nhìn nhau ngưỡng mộ và khinh thường, những vỏ bọc, những tầng tầng lớp lớp vỏ bọc. Đâu là trần trụi đâu là mềm mại của thớ thịt non, đều là chai sạn là sần sùi của năm tháng.
Ta đối diện sợ hãi với một nụ cười bất cần, bản thể có dung hòa và cay đắng vì chỉ là những bản sao, bản sao của thành phố sa hoa, hào nhoáng, lạnh lẽo.
Ta nhìn nhau và không biết gì về nhau, nơi mối quan tâm đặt lại ngoài lề của tất cả, không chân thành và gọi nhau là đối thủ của cuộc chiến. Mọi cuộc chiến, chiến trong sự nghiệp, chiến trong tình yêu, chiến vì sự sống, tất cả đều là những thương binh của tử trận, cho đến lúc nào mới gọi là qua đi, xô bồ, nghiệt ngã xoáy, những cơn xoáy của hào hoa phong nhã, của những chiếc vỏ bọc buộc phải tự mình không miễn cưỡng mà đeo lên. Ai mạnh dạn buông bỏ được chiếc vỏ! không ai.
Chen chúc nhau phố thành này, bụi trần vương nhiều hơn tình yêu ta dành cho nhau, bụi cả trái tim, bụi cả những dòng máu nóng để trở nên nguội lạnh, giữa con phố ta gọi là con người, đi qua nhau, thời gian rơi lại, những bước chân, bị kéo chậm lại giữa mênh mông, ta thấy gì ngoài những chiếc vỏ đầy sắc màu, ta chỉ là những phiên bản sao chép của hiện thực, kinh dị và cũng chẳng mấy còn ngạc nhiên, sự ngại ngùng buốt lên từng chân tóc, ta ngại nhìn nhau, ngại hiểu nhau, ngại thấu nhau. Nơi mà tất cả chỉ là phù phiếm không có gì có thể tin tưởng được, niềm tin trở nên rẻ mạc mà kể cả dành cho chính bản thân, ta cũng không cần, ta không tin ai kể cả bản thân ta. Nhìn nhau giữa những lạc quan đã từng, ta cười, cười khổ và cay đắng, ta đã từng thơ ngây hay vẫn tiếp tục thơ ngây ta ngoan đạo hay ta ngu muội,
Chuyện đã từng đó, có còn hay thôi là đã từng.
Nhận xét
Đăng nhận xét