Mưa Rào Ngày Nắng Và Chuyện Về Gã Khổng Lồ Của Tôi

 Mùa mưa có vẻ như đã sớm hơn mọi khi, mưa vẫn mưa bay và trời vẫn nắng.

Nhớ lúc trước còn nói với bản thân là mưa phải biết tự lo cho mình. Đỗ bệnh một cái là không có ai gánh gồng. Nhớ lúc đó hẳn vẫn còn nghĩ là mạnh mẽ suối ngàn không gì quật ngã. 

Và rồi cũng không nhanh chóng lắm đâu bên cạnh mình xuất hiện gã khổng lồ trong chiếc áo mưa nhỏ màu đỏ. Người mà mỗi khi trời mưa làm tôi hay nghĩ "liệu có nơi nào bán áo mưa dành riêng cho người khổng lồ không nhỉ?". Tôi phải thề là bao giờ trời trút cơn mưa là đầu tôi lại nhớ về chiếc áo mưa nhỏ màu đỏ đầy uy lực của người khổng lồ. 

Gã khổng lồ xuất hiện trong cuộc sống của tôi vừa tròn năm. Đó cũng là năm của nhiều những thay đổi xã hội và bản thân, một chặng hành trình nhìn thấy rõ sự thay đổi của nhau. Người khổng lồ như vậy đấy nhưng hóa ra phải gồng mình chịu đựng sự loi nhoi của người tí hon. Và hóa ra vì là người khổng lồ nên thương tổn sẽ rất nhiều, chữa mãi chẳng vơi. 

Người khổng lồ đã từng là chủ đề cho bài viết "Lãng mạn trong tôi" vì lúc nào cũng khẳng định bản thân không biết lãng mạn. Dẫu vậy người khổng lồ sẽ trở mình vào lúc sáng và nói "yêu em", mỗi tối sẽ nói "em ngủ ngon", giải thích với tôi vì sao lại hay bảo tôi khùng: "em có biết không mỗi lần anh kêu em khùng là anh đang rất rất rất yêu em luôn đó em à". Tôi có một cái bụng đủ lớn để chứa lại hết những câu nói, những khoảnh khắc hai đứa không hiểu nhau, ... do đó cũng đầy những không gian để cất những khoảnh khắc ngọt ngào. Luôn có rất nhiều điều nhỏ nhặt gã khổng lồ khiến tôi cảm động trong lòng lắm. Nhưng tôi mới chính là cái đứa cục mịch không biết biểu hiện. Tôi hay kiểu "ồ" và rồi thôi đó, lưu trong lòng từng cái nhỏ nhỏ bé bé để ngày càng tin vào cái nắm tay của gã khổng lồ sẽ càng ngày càng chặt. 

Nhìn thật kỹ để thấy những người thân yêu của tôi ai cũng có sự quan tâm nhất định về mối quan hệ của gã khổng lồ và người tí hon. Dẫu là sẽ sẵn sàng bên vực tôi và luôn miệng hỏi tôi người ấy có tốt không. Ừ thì tôi cũng sẽ không ngại méc! Nhưng mà hóa ra người khổng lồ cũng biết phân bì "em thì sướng rồi có nhiều người để méc, anh chỉ có mình em". Và rồi em hứa là em sẽ bảo vệ gã khổng lồ: "anh sẽ hiểu mà, vì anh hiểu nên anh muốn dù có hay không em hãy luôn bảo vệ anh". 

Dù thế thì có những lúc gã khổng lồ mệt mỏi thấy thương. Bởi vì tôi nhạy cảm quá, bởi vì nóng tính quá, bởi vì sợ "em giận anh vì anh giận em" ! tôi nghĩ là tôi đang thấy một điều như là dù có rất nhiều chuyện sẽ xảy đến và gã khổng lồ có hàng ngàn điều để quên ngoại trừ sự quan tâm dành cho người tí hon, có phải không? 

Ngay khi cơn mưa rào đổ xuống vào lúc 4 giờ 33 vài giọt rồi nặng hạt thì phía xa xa trời vẫn xanh và nắng chiếu. Tôi đi qua cơn mưa một cách không hối hả, tôi có thể băng ngang những vạt nắng trút nóng rát cả đôi chân một cách chóng vánh nhưng lại không nỡ xé toạc cơn mưa. Để mà nói theo một cách lãng mạn nào đó thì tôi thấy là sự bình yên này đồng điệu với sự bình yên bên cạnh người khổng lồ. Sự bình yên đó rất đơn giản bởi vì nó được tạo nên bởi rất nhiều sự phức tạp. Chắn sau lưng mình sự xô bồ hai đứa có thể ngồi bên nhau chẳng nói điều gì chỉ cần ngồi cạnh em là đủ. 




Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Một khởi đầu trong quá khứ 😊😊