... Dại
Hoang ...#Dại
Băng qua những ngôi nhà, đi qua những khu vườn, lướt qua những đám mây và còn những bước chân.
Hmm 10 giờ sáng.
Thẻ bài gieo, lời tiên tri đã định.
Ngôi sao - rời khỏi vị trí.
Nắng, tôi, ừm còn chiếc bóng.
Piano ngân một giai điệu da diết, lạ lùng và "trống rỗng".
Tôi dừng lại và ừ thôi không suy nghĩ nữa.
Cửa sổ im lìm, hoa khẽ chào tôi - nhưng không phải tri kỉ.
Lướt qua nhau, hoa ở lại, không vương vấn hay cũng chẳng nở rời.
Có lẽ, tôi biết tôi là ai. Một cô gái nhỏ chăng ?
Nhưng vẫn không biết hàng ngàn điều còn lại.
Nơi đây là đâu? Một ngôi làng được lãng quên, con đường cong và hoa trên những hòm thư.
Tìm thấy nhau?
Chắc lại thêm vạn lần nữa lặp lại " chẳng có gì để tìm thấy cả".
Trước mặt tôi, ánh sáng mai lại càng mạnh mẽ hơn, không khí đặc hơn, ưu tư hơn.
Nhưng chắc chắc tôi đã mất đi một thứ gì đó rồi.
Là gì nhỉ?
Một thứ gì đó có lẽ nếu đánh mất, tôi sẽ tiếp tục chấp nhận.
Thứ mà không phải tôi muốn sẽ có.
Thứ mà cho đến giờ tôi chắc chắn nó không phải là của tôi.
Và giờ nó là thứ gì nhỉ? ...
Băng qua những khung trời, đi qua những hụt hẫng, lướt qua những cảm xúc không gọi tên.
Đôi chân bụi. Tóc búi cao và vòng tròn an toàn.
Tôi đi.
Chỉ biết mình cần bước đi.
May mắn bắt kịp tôi ngoài cửa sổ !!!
....~o0o~....
Nhận xét
Đăng nhận xét