Ai cũng cần MỘT VIÊN KẸO
Chả là mình vừa mới xem một bộ phim " Trần Tình Lệnh" ... cá nhân mình xem xong xin nhận định cần phải xem lại thêm để hiểu hết sự tình. Tất cả những chi tiết, tình huống, những câu nói và ánh nhìn bỏ nhỏ ở đó, chờ chúng ta giải mã. Hẳn nhiên, mỗi người sẽ tự có những cái nhìn riêng và cảm nhận riêng nên không thể suốt ngày lên xem bình luận của thiên hạ được, thiên thì lớn mà hạ thì mênh mông vẫn phải tự tâm ngẫm thì mới say vị của túy hồng trần.
Ai cũng cần một viên kẹo! Phần 1
Là hữu hình được không? - được. Là vô hình được không? - được.
Kẹo là vật chất có thể nhận, có thể cho, kẹo có vị ngọt có thể nếm có thể ngửi.
Hay nó đại diện cho sự quan tâm, yêu thương, là thứ tình cảm đơn giản thôi giữa chia sẻ và nhường nhịn. Là cảm giác ấm áp có thể cảm nhận từ những ánh mắt, lời nói, từ trong tâm đi vào trong tâm.
Nếu nói chỉ một viên kẹo, mà có thể mang người thành nhân, hóa kẻ thành quỷ.
Bạn tin không?
- Tin.
Bằng tất cả những định nghĩa, cùng một điểm xuất phát ta có một Ngụy Anh. Ta có Tiết Dương trước khi gặp Tinh Trần và Tiết Dương sau khi gặp Tinh Trần.
Lần một nhắc đến " Người ta nói ta đổi thay nhưng họ không hề biết ta đã trải qua những gì."
Tiết Dương suy cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ, phải gồng mình trở nên gai góc để bảo vệ mình. Năm ấy, Tiết Dương thân cô thế cô trôi lạc giữa dòng đời, nếu có một đôi bàn tay ấm áp đỡ lấy tâm hồn bé bỏng ấy vào đời, cho đứa trẻ đói lòng một viên kẹo để ủi an, đừng miệt thị, đừng xua đuổi và vũ lực thì đã không thể có một Tiết Dương kiếm không ngại máu, tay không nương sinh mệnh. Tiết Dương nói " Tất cả vì để báo thù", mối thù đâu chỉ đơn giản là nợ máu phải trả bằng máu. Mối thù là cả một tuổi thơ bị xua đuổi, không nơi dung thân, hất hủi đã đành nhưng cớ sao lại còn bạo hành lên cánh chim nhỏ đơn côi.
Hận vì hận để rồi hận nặng thêm chữ hối.
Chính cuộc đời không bao dung, trách ai cho đúng - một đứa trẻ bị ma hóa mà lớn lên, hay một hồng trần bạc bẽo không dung nỗi một cánh chim lạc. Từ đầu đến cuối chỉ có một mình, chống chịu với bao lời sỉ vả lăng mạ, mãi mãi không có tuổi thơ. Nếu như người đời cho hắn một viên kẹo ngọt; nếu như người đời đừng chỉ trích thân phận hắn; nếu như người đời đừng cướp đi những điều bé nhỏ của hắn. Đó sẽ vẫn là những con người thiện lương...
Hận vì hận để rồi hận nặng thêm chữ hối.
Chính cuộc đời không bao dung, trách ai cho đúng - một đứa trẻ bị ma hóa mà lớn lên, hay một hồng trần bạc bẽo không dung nỗi một cánh chim lạc. Từ đầu đến cuối chỉ có một mình, chống chịu với bao lời sỉ vả lăng mạ, mãi mãi không có tuổi thơ. Nếu như người đời cho hắn một viên kẹo ngọt; nếu như người đời đừng chỉ trích thân phận hắn; nếu như người đời đừng cướp đi những điều bé nhỏ của hắn. Đó sẽ vẫn là những con người thiện lương...
Nhận xét
Đăng nhận xét