Ai cũng cần MỘT VIÊN KẸO


Chả là mình vừa mới xem một bộ phim " Trần Tình Lệnh" ... cá nhân mình xem xong xin nhận định cần phải xem lại thêm để hiểu hết sự tình. Tất cả những chi tiết, tình huống, những câu nói và ánh nhìn bỏ nhỏ ở đó, chờ chúng ta giải mã. Hẳn nhiên, mỗi người sẽ tự có những cái nhìn riêng và cảm nhận riêng nên không thể suốt ngày lên xem bình luận của thiên hạ được, thiên thì lớn mà hạ thì mênh mông vẫn phải tự tâm ngẫm thì mới say vị của túy hồng trần. 


Ai cũng cần một viên kẹo! Phần 1

Là hữu hình được không? - được. Là vô hình được không? - được.

Kẹo là vật chất có thể nhận, có thể cho, kẹo có vị ngọt có thể nếm có thể ngửi.
Hay nó đại diện cho sự quan tâm, yêu thương, là thứ tình cảm đơn giản thôi giữa chia sẻ và nhường nhịn. Là cảm giác ấm áp có thể cảm nhận từ những ánh mắt, lời nói, từ trong tâm đi vào trong tâm. 
Nếu nói chỉ một viên kẹo, mà có thể mang người thành nhân, hóa kẻ thành quỷ. 

Bạn tin không? 
- Tin.


Bằng tất cả những định nghĩa, cùng một điểm xuất phát ta có một Ngụy Anh. Ta có Tiết Dương trước khi gặp Tinh Trần và Tiết Dương sau khi gặp Tinh Trần.
Lần một nhắc đến " Người ta nói ta đổi thay nhưng họ không hề biết ta đã trải qua những gì." 
Tiết Dương  suy cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ, phải gồng mình trở nên gai góc để bảo vệ mình. Năm ấy, Tiết Dương thân cô thế cô trôi lạc giữa dòng đời, nếu có một đôi bàn tay ấm áp đỡ lấy tâm hồn bé bỏng ấy vào đời, cho đứa trẻ đói lòng một viên kẹo để ủi an, đừng miệt thị, đừng xua đuổi và vũ lực thì đã không thể có một Tiết Dương kiếm không ngại máu, tay không nương sinh mệnh. Tiết Dương nói " Tất cả vì để báo thù", mối thù đâu chỉ đơn giản là nợ máu phải trả bằng máu. Mối thù là cả một tuổi thơ bị xua đuổi, không nơi dung thân, hất hủi đã đành nhưng cớ sao lại còn bạo hành lên cánh chim nhỏ đơn côi.

Hận vì hận để rồi hận nặng thêm chữ hối.

Chính cuộc đời không bao dung, trách ai cho đúng - một đứa trẻ bị ma hóa mà lớn lên, hay một hồng trần bạc bẽo không dung nỗi một cánh chim lạc. Từ đầu đến cuối chỉ có một mình, chống chịu với bao lời sỉ vả lăng mạ, mãi mãi không có tuổi thơ. Nếu như người đời cho hắn một viên kẹo ngọt; nếu như người đời đừng chỉ trích thân phận hắn; nếu như người đời đừng cướp đi những điều bé nhỏ của hắn. Đó sẽ vẫn là những con người thiện lương... 
Tiết Dương, cả đời hành ác, nhưng người mà hắn đối ác nhất, lại là kẻ duy nhất hắn động tâm. "Nắm một viên kẹo đường sưởi ấm thân cô độc" - Hoang Thành Độ. Tiết Dương như một đứa trẻ mãi hoài không chịu lớn, thích đồ ngọt, và chính chiếc kẹo ngọt cũng là khởi đầu của chuỗi bi thương này. 
Một đứa nhỏ vì chiếc kẹo ngọt mà ngây thơ bị người ta lợi dụng, bị đánh, đến cuối cùng, không những không được ăn kẹo ngọt mà còn mất một ngón tay. Rồi giữa nhân sinh mãi sau này, có một Tinh Trần cứu hắn, vì hắn mà mỗi ngày chuẩn bị một phần kẹo ngọt. 
Nhân quả đến với Thường thị rồi, "Đem nhân quả tặng cho ta" hắn cũng đang đợi nhân quả đến "tặng" cho hắn, như một sự giải thoát, đến bên Người kia. 
Nếu nói Tiết Dương là người đáng chết nhất thì cũng phải nói, hắn  là người xứng đáng được yêu nhất. Vì sau tất cả những gì đã trải qua, chưa ai dạy hắn làm sao để yêu thương, chỉ toàn gieo vào đầu hắn những tàn ác hận thù. Mà một kẻ như thế lại biết thương một người thì chính là điều rất đáng trân trọng. Mà cũng là điều bi thương...
“Thiện ác cuối cùng cũng hoá sao trời”

“Sao trời” - “xing chen”, “xing chen” cũng là Tinh Trần tên của Hiểu đạo trưởng.

Trong một câu hát, cảm giác như không chỉ ẩn dụ rằng Hận của nhân sinh rồi cũng hóa hư vô không thể với tới để thỏa. Mà cũng có thể đối với Tiết Dương những hận thù đã qua giờ đây không còn quan trọng nữa, tất cả đều chỉ còn một cái tên - Tinh Trần.

Lần hai nhắc đến " Người ta nói ta đổi thay nhưng họ có cần biết ta đã trải qua những gì không?" Vì đến phút cuối, khi nước mắt cũng chẳng thể biện giải, lời nói cũng chẳng còn ai nghe, chẳng ai yêu hắn. Chẳng ai cần hắn. Chẳng ai chấp nhận hắn. Ngày hắn muốn hành ác thì có kẻ ủng hộ, ngày hắn muốn quay đầu lại chẳng ai bên hắn. Hắn đã đổi thay, đã biết rung cảm, đã biết động tâm vì một người. Hai năm, dài không?... ngắn không? Hắn đã trải qua những gì? có lẽ cho đến hơi tàn cuối thì hai năm đó là hai năm ít ỏi hắn sống trong cái gọi là hạnh phúc, giữa một nơi lãng quên của trần thế này thôi...

Tiết Dương, một đời cô độc, một đời bi kịch...

Hận vì hận để rồi hận nặng thêm chữ hối.

Hắn nói:" chết cũng tốt, chết rồi càng tốt, chết rồi sẽ ngoan hơn."
Hắn vui vẻ, chuẩn bị bữa ăn tối, bày biện rượu thịt, mong chờ sự hồi sinh của người hắn yêu. Để rồi, hắn đau đớn, mất mát không nói nên lời. " Ngươi không thể hồi sinh một người đến cả linh thức cũng không muốn sống lại".

'Từ trong vận mệnh một lần nữa giành được tự do'. Bốn con người với số mệnh khác nhau lại bị vận mệnh buộc chân nơi Nghĩa Thành. Nếu A Thiến thực sự mù. Nếu Tống Lam không đến Nghĩa Thành. Hoặc nếu Hiểu Tinh Trần không đưa viên kẹo ngọt cho Tiết Dương. Nếu một trong những cái nếu ấy xảy ra phải chăng câu chuyện sẽ khác? Vận mệnh đã gieo trách một đời không thể bất hối. " Mãi chờ đợi một người trùng sinh , nhân thế chìm nổi đời này không hối hận ..."
Sau cùng, cũng chỉ còn vang lại

Ta đang chờ đợi nhân quả ấy độ hồn độ phách độ ta Dù cho đã là chấp niệm khó bỏ Đoạn tuyệt tâm ma này, liệu có tha thứ cho ta



- Nguồn: Video Hoàng Thành Độ



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Một khởi đầu trong quá khứ 😊😊