Mây liệu có thể họa Ánh Trăng ?

     
     khi chiếc đèn lồng bay lên không trung là lúc ta nhận ra một tấm lòng chân ái. Chàng, người mà ta yêu, nhưng lúc nghĩ đến lại gieo một nốt buồn. Ta chỉ là một ngọn gió vô vị chốn nhân gian, không tên, không phận. Chốn hoa cung này làm sao lại có thể cùng ta - Một bông hoa không hương, không sắc. Chàng, người nói người ái mộ ta...
Giọt buồn không rót tràn mi, ta chỉ nghẹn một phận mây trôi thì không thể họa được nhật nguyệt. Câu ái mộ này nhận được không?

     Ta và chàng có thể đơn thuần như thế này mãi được không. Đối diện với nhau và mỉm cười. Chúng ta luôn cảm thấy hạnh phúc là như vậy. Chỉ cần nhìn thấy nhau, mắt sẽ cười. Chỉ cần nhìn thấy nhau, lòng sẽ vui.

     Chiếc lá rơi ngoài hiên, ta dối mình như vậy sẽ ổn thôi. Rằng, chàng ái mộ ta và ta là nữ nhân của chàng. Ta dối bản thân đã quên đi sự cách biệt nhân gian. Chàng xem ta là nữ nhân đáng trân quý nhất trên thế gian nhưng ta thì không hề sống là nữ nhân một ngày nào. Ta không muốn gọi đây là nỗi buồn vì nó phải là nỗi bi thương tận sâu trong tim, không nói nên lời vì không dễ dàng để thốt ra. 
     Cứ như vậy liệu có ổn không? 
mây liệu có thể họa ánh trăng


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Một khởi đầu trong quá khứ 😊😊