Dưới bóng cây đại thụ
khi chúng ta có nhiều tâm sự
Vốn luôn là những nỗi niềm chẳng biết nói cùng ai.
Đâu đó một vài lần trong buổi chiều ngược nắng,
Đâu đó một câu chuyện chẳng thể nói thành câu.
Chúng ta mượn một chút men say,
Có ai ngờ càng trong men say ta càng tỉnh,
Càng trong hơi say càng vỡ lẽ những nổi niềm.
Khi tâm hồn ta trở nên yếu đuối,
Ta dễ say và dễ tỉnh mộng trong cơn men,
Ta cứ nghĩ ta say để quên nhưng hóa ra là càng say sẽ càng nhớ.
Một buổi chiều ta lạc giữa không gian,
Thấy mình muốn trốn chạy.
Bởi, mệt rồi.
Ta đã gồng mình khoác lên người những vai diễn không tên.
Diễn vai một cô gái yêu đời và lạc quan,
Diễn một vở diễn của mạnh mẽ và kiên cường.
Ta cần lắm,
Một cây cổ thụ lặng im nghe những giọt mưa khóc mềm cả đất.
Đâu là khi ta có thể dừng lại.
Đâu là nơi ta có thể nghỉ chân,
Để tâm sự được phơi bày dưới ánh nắng, rồi lòng ta nhẹ bẫng trong veo.
Dĩ nhiên là giữa bộn bề hay vội vã.
Ta cứ tìm mà cũng chẳng thấy đâu
Gốc cỗ thụ yên bình giữa mênh mông
Để được lắng nghe, để được bày tỏ.
Ta muốn trốn dưới tán cây, muốn giấu mình mềm yếu.
Ta đi tìm nơi nỗi niềm đã biết nói cùng ai.
Nơi một câu chuyện đã có thể nói thành lời.
Để cởi ra tấm áo nặng của những vai diễn,
Ta được khóc mà không cần phải kiềm lại,
Để không giấu nữa
Giọt thương mình sau phút giọng lạc đi
Để được quan tâm, được an ủi
Dưới ... bóng cây đại thụ.
Vốn luôn là những nỗi niềm chẳng biết nói cùng ai.
Đâu đó một vài lần trong buổi chiều ngược nắng,
Đâu đó một câu chuyện chẳng thể nói thành câu.
Chúng ta mượn một chút men say,
Có ai ngờ càng trong men say ta càng tỉnh,
Càng trong hơi say càng vỡ lẽ những nổi niềm.
Khi tâm hồn ta trở nên yếu đuối,
Ta dễ say và dễ tỉnh mộng trong cơn men,
Ta cứ nghĩ ta say để quên nhưng hóa ra là càng say sẽ càng nhớ.
Dưới bóng cây đại thụ | Blog Của Cổ |
Thấy mình muốn trốn chạy.
Bởi, mệt rồi.
Ta đã gồng mình khoác lên người những vai diễn không tên.
Diễn vai một cô gái yêu đời và lạc quan,
Diễn một vở diễn của mạnh mẽ và kiên cường.
Ta cần lắm,
Một cây cổ thụ lặng im nghe những giọt mưa khóc mềm cả đất.
Đâu là khi ta có thể dừng lại.
Đâu là nơi ta có thể nghỉ chân,
Để tâm sự được phơi bày dưới ánh nắng, rồi lòng ta nhẹ bẫng trong veo.
Dĩ nhiên là giữa bộn bề hay vội vã.
Ta cứ tìm mà cũng chẳng thấy đâu
Gốc cỗ thụ yên bình giữa mênh mông
Dưới bóng cây đại thụ | Blog Của Cổ |
Ta muốn trốn dưới tán cây, muốn giấu mình mềm yếu.
Ta đi tìm nơi nỗi niềm đã biết nói cùng ai.
Nơi một câu chuyện đã có thể nói thành lời.
Để cởi ra tấm áo nặng của những vai diễn,
Ta được khóc mà không cần phải kiềm lại,
Để không giấu nữa
Giọt thương mình sau phút giọng lạc đi
Để được quan tâm, được an ủi
Dưới ... bóng cây đại thụ.
Có đôi khi chỉ là ta không còn muốn ở mãi trong những chiếc hộp vô hình của bốn bức tường. Ta thèm lắm mênh mông những thảm cỏ có gốc cây già từng trải bao nắng mưa, để chạm tay vào từng thớ vỏ, lắng nghe lòng mình giữa lúc thời gian trôi. Cần lắm, một ai đó sẽ ở lại và mở lòng mình, lắng nghe bằng tất cả trân quý và nhẹ nhàng xoa dịu đi những chai sạn của tổn thương.
Dưới bóng cây đại thụ | Blog Của Cổ |
Nhắn đến một ai đó: "Cũng chẳng cần phải cùng một ai khác dấn thân vào guồng quay tình cảm mới, để xem thử lòng mình đã thôi những tổn thương hay chưa đâu anh. Đơn giản có khi là anh muốn một tri kỷ, dù là lúc anh vui, dù là lúc anh buồn, không cần đòi hỏi vẫn ở bên và nghe anh tâm sự. Bởi, ai cũng vậy cũng muốn trốn dưới tán cây dù cũng không nên cứ mãi trốn tìm đến thế !
Nhận xét
Đăng nhận xét