Em có thương một Sài Gòn đã cũ!

Gửi chị!

Thật khó để em có thể viết ra những dòng tâm sự này. Em không phải người giỏi kể chuyện và đặc biệt là chuyện của em.

Chuyện của em khá dài, xuất phát từ tâm tư non trẻ của em chị ạ! em yêu chưa nhiều, cũng có vài lần tìm hiểu nhưng những mối quan hệ đó cũng không đi đến đâu cả. Rồi em gặp anh!


Giống như một cách hoài niệm nào đó về Sài Gòn đã cũ. Em với anh yêu nhau bình yên đến lạ lùng. Em so sánh tình yêu này với Sài Gòn xưa vì mặc dù mới gặp nhau và quen nhau chẳng lâu nhưng lại giống như đã bên nhau từ rất lâu rồi. Một màu Sài Gòn đơn sơ và chất phác, bình dị, bình yên và im lìm. Em biết Sài Gòn xưa cũng không giống như cách em diễn tả nhưng mỗi người có những cảm nhận khác nhau chị nhỉ!

Bọn em đến với nhau không hề vội vã. Lạ lùng thay em với anh, cả hai đều ghét xô bồ lắm chị ạ! 

Không như cái cách mà những người trẻ thường hay yêu nhau, quấn quýt lấy nhau và luôn muốn ở cạnh nhau mỗi giây mỗi phút. Một cảm giác như chị biết đó là cách yêu nồng nhiệt chẳng thể tách rời. Hai đứa lý trí lắm. Lý trí một cách già dặn và em cũng không hiểu sao hai đứa có thể lý trí đến vậy. Em thấy chị có viết "Một khi không còn ngây dại tình yêu hóa thực tế một cách chẳng mộng mơ, và khi đó hóa ra ta lại chẳng muốn yêu thêm nữa. " 

Lý trí nhìn vào mặt tốt của anh, mặt xấu của anh. Lý trí nhìn vào những chuyện đã đến, đã đi qua trong chuyện của em và anh. 

Em có thương một Sài Gòn đã cũ. Ngày mà Sài Gòn còn những chiếc xích lô chạy quanh, lúc Tao Đàn còn bán sách cũ và lúc mà gói xôi cũng chỉ giá 1 ngàn. Em được biết Sài Gòn qua câu chuyện mẹ em kể vào lúc quận 2 còn rất sơ khai. Sài Gòn có xô bồ có phức tạp, em biết chứ, nhưng em vẫn chọn nhìn vào những êm ả trôi qua. Em cũng chọn nhìn vào những bình lặng em và anh đang có. 

Một cách chậm rãi như cách anh đã nói chúng ta suýt đánh mất nhau bởi những lí do lý trí đơn thuần. Và nếu chuyện tình này không mang cho em cảm xúc về một Sài Gòn đã cũ thì sẽ là nơi đâu khi lướt qua mà chẳng hề đọng lại đây chị? 

Chị ơi, lắm lúc Sài Gòn xô bồ quá chị có mệt không? Lúc đấy chị thích làm gì nhất? Đối với em thì em có mệt mỏi chị ạ. Lúc đó chỉ muốn im lặng nghe một bản nhạc và được cảm nhận hơi ấm của anh, sạc lại năng lượng. Sài Gòn đã cũ chắc không lạnh như Sài Gòn lúc này, giữa cơn mưa đêm phủ qua chiếc đèn đường cô đơn, khi mà em đứng đợi bình yên, đợi lòng mình thôi mệt mỏi. 



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mối Tình Đầu...

The Past The Present The Future