Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2022

Người lớn (trong 1 đoạn văn nhỏ)

 B ầu trời mưa cho riêng ai? Mưa chậm rãi nhẹ nhàng rơi vào chiều nay, từng giọt nước mềm mại trượt khỏi chiếc dù vỡ nhỏ ra trên những chiếc lá bàn xanh. Phía xa xa trên những vùng mây ánh nắng chiều dành cho riêng ai? Vậy cơn mưa âm thầm rơi này liệu có phải cũng là âm thầm đồng âm cùng ai?  Suốt thời gian dừng viết vừa qua là khoảng thời gian tôi tập trung cảm nhận cuộc sống. Một cách sâu lắng nhất tôi không muốn vội vàng đặt để cảm xúc vào bất kỳ tình huống nào. Đã có rất nhiều câu chuyện lướt qua nếu nó không thành từng dòng chữ tại đây cũng đã là những mảng ký ức bình thường nhất, gần gũi nhất, hệt như những điều sẽ được nhắc đến. Khi mà cuộc sống đã đủ những điều để gọi tên, thì tôi muốn mọi thứ đến với mình không là gì khác nữa, ngoài những điều tất nhiên. Tất nhiên mưa sẽ rơi, tất nhiên mưa sẽ tạnh, tất nhiên hoa sẽ nở, tất nhiên hoa sẽ tàn, và dẫu cho hoa không nỡ cũng là điều tất nhiên.  Cảm xúc con người là một trong rất nhiều những điều kỳ diệu như con người v...

Mưa Rào Ngày Nắng Và Chuyện Về Gã Khổng Lồ Của Tôi

Hình ảnh
 Mùa mưa có vẻ như đã sớm hơn mọi khi, mưa vẫn mưa bay và trời vẫn nắng. Nhớ lúc trước còn nói với bản thân là mưa phải biết tự lo cho mình. Đỗ bệnh một cái là không có ai gánh gồng. Nhớ lúc đó hẳn vẫn còn nghĩ là mạnh mẽ suối ngàn không gì quật ngã.  Và rồi cũng không nhanh chóng lắm đâu bên cạnh mình xuất hiện gã khổng lồ trong chiếc áo mưa nhỏ màu đỏ. Người mà mỗi khi trời mưa làm tôi hay nghĩ "liệu có nơi nào bán áo mưa dành riêng cho người khổng lồ không nhỉ?". Tôi phải thề là bao giờ trời trút cơn mưa là đầu tôi lại nhớ về chiếc áo mưa nhỏ màu đỏ đầy uy lực của người khổng lồ.  Gã khổng lồ xuất hiện trong cuộc sống của tôi vừa tròn năm. Đó cũng là năm của nhiều những thay đổi xã hội và bản thân, một chặng hành trình nhìn thấy rõ sự thay đổi của nhau. Người khổng lồ như vậy đấy nhưng hóa ra phải gồng mình chịu đựng sự loi nhoi của người tí hon. Và hóa ra vì là người khổng lồ nên thương tổn sẽ rất nhiều, chữa mãi chẳng vơi.  Người khổng lồ đã từng là chủ đề cho b...

Đảo cực

 Đôi lúc tôi không hiểu Trời hay mưa về chiều Chạm vào nỗi nhớ Trong bài Tản Mạn tôi có viết: Em nhớ là em chưa từng cằm chặt tay anh giữa con phố. Em nhớ là em chưa từng ôm anh thật chặt. Em nhớ là em chưa hề lắng lại để nhìn vào mắt anh lâu hơn. Bằng tất cả những cảm xúc không muốn phải hối tiếc, tôi cố gắng để nắm chặt tay anh giữa con phố, ôm anh thật chặt và lắng lại thật lâu để nhìn vào mắt anh.  Trong bài Nên yêu hay không tôi đã viết những nỗi sợ của mình, nhưng hóa ra nó không phải là đã hết. Khoảng khắc đó tôi đã viết bằng tất cả sự lạc quan, rạch ròi của mình trong sự việc. Thật lạ lẫm khi tôi có thể viết được như vậy, bởi vì đó không hẳn là tôi khi ít cảm xúc và ít tiêu cực như vậy! Cái cô gái mà viết ra nỗi sợ yếu đuối ấy là ai hiện tại tôi không thấy quen lắm :) thật ra thì tôi yếu đuối một cách đáng sợ luôn :) Tôi đã viết:  Chỉ khi bạn thực sự mạnh mẽ bạn mới có thể yêu. Đi qua tình yêu nó sẽ tôi bạn trở thành một con người mạnh mẽ hơn. Và chỉ có những ng...