Đảo cực

 Đôi lúc tôi không hiểu

Trời hay mưa về chiều


Chạm vào nỗi nhớ

Trong bài Tản Mạn tôi có viết:

  • Em nhớ là em chưa từng cằm chặt tay anh giữa con phố. Em nhớ là em chưa từng ôm anh thật chặt. Em nhớ là em chưa hề lắng lại để nhìn vào mắt anh lâu hơn.

Bằng tất cả những cảm xúc không muốn phải hối tiếc, tôi cố gắng để nắm chặt tay anh giữa con phố, ôm anh thật chặt và lắng lại thật lâu để nhìn vào mắt anh. 

Trong bài Nên yêu hay không tôi đã viết những nỗi sợ của mình, nhưng hóa ra nó không phải là đã hết. Khoảng khắc đó tôi đã viết bằng tất cả sự lạc quan, rạch ròi của mình trong sự việc. Thật lạ lẫm khi tôi có thể viết được như vậy, bởi vì đó không hẳn là tôi khi ít cảm xúc và ít tiêu cực như vậy! Cái cô gái mà viết ra nỗi sợ yếu đuối ấy là ai hiện tại tôi không thấy quen lắm :) thật ra thì tôi yếu đuối một cách đáng sợ luôn :) Tôi đã viết: 

  • Chỉ khi bạn thực sự mạnh mẽ bạn mới có thể yêu. Đi qua tình yêu nó sẽ tôi bạn trở thành một con người mạnh mẽ hơn. Và chỉ có những người đủ mạnh mẽ mới ở lại được trong tình yêu. 

 Lắm lúc thật ra là viết cho thỏa lòng mình, viết vì không thể đối diện trực tiếp, viết là để tự an ủi mình trong tương lai. Dẫu sao thì viết như thể trong tương lai sẽ cần để xoa dịu bản thân vậy. Và có khi là viết "cho người không bao giờ hiểu hết được những con chữ này..." 

Dòng người vẫn hối hả, đèn xanh rồi lại đèn đỏ, trời mưa và trời nắng, mọi thứ luôn đổi thay. Và giữa dòng người ấy, vốn dĩ thiết tha một cái nắm tay thật chặt. Một cái nắm tay đủ để mình yên tâm, và chắc chắn là nó không phải là cái nắm tay hời hợt. Nhưng mà sao?

Suy nghĩ của tôi như 1 cái cây bị thiếu nắng :) trong thật trắng bạch. 

Tôi có trồng 1 chậu cây sống đời, giai đoạn đầu vì thiếu nắng nên hoa nở không đỏ. Màu sắc bạc phai nhìn thật gàn dở, bù lại cây vẫn còn xanh và có sức đâm chồi. Giai đoạn tiếp theo tôi đã cắt phăng mấy cái hoa cũ để cây đủ sức cho một hành trình bung mầm mới. Và nó đã như vậy, điều kỳ diệu là mầm hoa rất nhiều. Vì sợ cây thiếu nắng nên tôi đã để cây ngoài hiên có ánh sáng tự nhiên nhưng nắng không gắt trực tiếp. Hoa đã nở rất đỏ, rất đẹp bù lại cây rất yếu, lá mềm nhũn và tím tái. Tôi đã cố gắng hết sức nhưng không hiểu vì sao? Là vì đất vung trồng nó không tốt ư? Nó chỉ là một cái cây xinh đẹp đâu cần thiết phải đánh đổi, đâu cần thiết phải được cái này và mất cái kia, vì tôi muốn cả hai. Tôi đang dần cảm nhận được hết mùa hoa này, cây sẽ không còn sức để phát triển nữa. 

 Tôi không biết mình nên hạnh phúc vì hoa đã nở rất đẹp, hay đau khổ vì cây đang dần chết đi. Tôi không biết vì sao nó hẳn là một câu chuyện có đầy ấp hạnh phúc nhưng khi nghĩ đến tôi luôn cảm thấy muốn khóc.  

Trước đây thì tôi luôn ghét những chàng trai tốt bụng với tất cả mọi người, vì lí do chúng ta sẽ không biết được mình có gì đó khác hay không. Sau này thì tôi ghét thêm những con người nghiêm túc, vì họ nghiêm túc chỉ bởi vì con người họ nghiêm túc chứ không phải vì ở đó có gì khác. Dẫu vậy thì tôi vẫn yêu một chàng trai tốt bụng và nghiêm túc! 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Một khởi đầu trong quá khứ 😊😊